2 thg 7, 2012

Lặng lòng ...

Dạo này đọc báo, rà rà thấy nói đến trẻ con vui thì mới dám đọc, không vui thì bỏ qua ngay, tuyệt nhiên không dám mở ra xem. Chỉ cần đọc lướt tít em bé bị cha ném, bị mẹ cùng người tình sát hại, bị bỏ rơi thì tim cứ như bị cắt vậy. Nhất là những bé nào tầm tuổi em Q thì độ đau lòng càng nhân lên. Liên tưởng đến con gái ở nhà, khóc cái là bà, bố , mẹ dì xúm vào, không dám để em đau một cái móng chân, ấy vậy mà ngoài kia bao em bé ăn còn không đủ, ôi chịu sao nổi.
Trẻ con biết gì, tội tình gì. Như em Quyên, mẹ làm em ngã khóc lóc rầm rĩ rồi em nhìn mẹ em vẫn ôm mẹ, yêu mẹ đòi bế, em không có giận mẹ,  em như tờ giấy trắng, chỉ biết yêu và cần yêu. Sao trên đời có những người cha, người mẹ có thể đánh đập, làm các em đau mà lòng họ không đau nhỉ.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét